XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu, chỉ cần ta và ngươi


phan 25

 “Loại nào yêu thích? Là loại nam nữ sao?”

“Ta. . .không biết. . . .” Tiêu Nhược Thiên kinh ngạc nói.

Thẩm Diệp Mân buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Thiên. “Tiêu Nhược Thiên! Ta yêu thích ngươi. . . Chúng ta yêu nhau đi!”

Chương 46 – Dựa vào cái gì?

Tiêu Nhược Thiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệp Mân, tay bởi vì phẫn nộ run rẩy không ngừng, mặt trở nên trắng bệch. Nữ nhân này tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lúc ấy đã lựa chọn cách không chào mà đi, hiện tại xuất hiện ở trước mặt mình tính toán cái gì? Chồng của nàng đâu? Chẳng lẽ không có đi cùng nàng? Nàng như thế nào lại trở thành người tài trợ cho buổi triển lãm tranh? Từng đoàn từng đoàn nghi vấn xuất hiện trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên, nếu như không phải gặp trong loại trường hợp này, nàng nhất định sẽ bắt lấy Thẩm Diệp Mân hỏi cho rõ ràng.

232

Thẩm Diệp Mân nhìn phản ứng của Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm cười trộm, quả nhiên một chút cũng không thay đổi . . . Nữ nhân này vẫn đáng yêu nhân 8 năm trước! Thẩm Diệp Mân tiến lên một bước, hướng Mộ Kiệt bên cạnh Tiêu Nhược Thiên vươn tay, “Xin chào, Mộ tiểu thư, ta là nhà tài trợ triển lãm lần này, Thẩm Diệp Mân.”

Mộ Kiệt nhìn cái tay trước mắt, nhíu mày. Nàng lần đầu tiên thấy nữ nhân này, đã cảm thấy nàng nhất định không đơn giản, trực giác nói cho nàng biết nữ nhân này không chỉ là mỗi cái thân phận nhà tài trợ. Nàng không có cùng Thẩm Diệp Mân bắt tay, chỉ đơn giản gật đầu nhẹ.

“Xin chào, Mộ Kiệt.”

Thẩm Diệp Mân vẫn khuôn mặt cười như trước, không có chút nào thèm quan tâm Mộ Kiệt thất lễ. Nàng chuyển hướng Tiêu Nhược Thiên, bỗng ôm Tiêu Nhược Thiên thật chặt.

“Thiên Thiên đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?” Tiêu Nhược Thiên đứng sững tại chỗ, nàng không chút nào đoán được Thẩm Diệp Mân lại đột nhiên ôm mình. Hương trà đã lâu không ngửi chui vào khoang mũi, vẫn là hương vị quen thuộc kia, vẫn là cái ôm quen thuộc kia. Lại để cho Tiêu Nhược Thiên nhớ đến cái ôm vào cái buổi sáng định mệnh kia, nhưng nay người và vật cũng đã không còn. Không có chút nào rung động, cũng không có cái gọi là cảm động, chỉ có đầy ngập phẫn nộ cùng khó hiểu. Lúc trước ngươi phản bội ta, phản bội tình yêu của chúng ta, hiện tại sao lại ôm ta? Tiêu Nhược Thiên thoáng cái đẩy Thẩm Diệp Mân ra, nói: “Thẩm tiểu thư, xin tự trọng.”

Mộ Kiệt tự nhiên phát hiện hai người khác thường, Tiêu Nhược Thiên từ khi thấy Thẩm Diệp Mân về sau, sắc mặt liền trở nên hết sức khó coi. Thẳng đến cái ôm của Thẩm Diệp Mân kia, Mộ Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai hai người là đã từng quen biết ? Tựa hồ .

. . cũng không phải đơn giản là bằng hữu.

Toàn bộ ánh mắt của những người ở hội trường rơi vào 1 điểm, tất cả đều đứng xem ba mỹ nữ đang đứng cùng một chỗ này. Đồng dạng đều là đẹp, nhưng mỗi người một vẻ. Thẩm Diệp Mân dù cho tại trước mặt nhiều như vậy bị Tiêu Nhược Thiên đẩy ra, cũng không thấy xấu hổ. Nàng sửa sang lại quần áo một chút, nhìn Tiêu Nhược Thiên cười cười.

“Thiên Thiên thật đúng là không ôn nhu, lâu như vậy không thấy, ôm một cái cũng không được. . .”

233

Một câu nói kia, nói cực kỳ ủy khuất, Thẩm Diệp Mân còn bày ra bộ dáng thương tâm, làm cho người xem cảm thấy đau lòng. Tiêu Nhược Thiên không để ý tới Thẩm Diệp Mân, trực tiếp lôi kéo Mộ Kiệt đi ra. Diệp Nhiễm nhìn thấy hết thảy, kể cả điểm thất thường trong mắt Tiêu Nhược Thiên. Nàng với tư cách trợ lý Mộ Kiệt, cùng Thẩm Diệp Mân trò chuyện với nhau, trong nội tâm lại nghĩ đến màn vừa rồi.

Tiêu Nhược Thiên đen mặt lại, lần lượt đưa rượu vào miệng, Mộ Kiệt ở một bên hờ hững nhìn xem nàng. “Ngươi làm sao vậy? Người vừa rồi ngươi biết?”

Tiêu Nhược Thiên không để ý tới Mộ Kiệt, cứ như cũ không ngừng uống rượu. Mộ Kiệt mặt cũng đen lại, nàng tiến lên một tay bắt được ly rượu Tiêu Nhược Thiên sắp uống. “Đừng uống nữa. . .”

Tiêu Nhược Thiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt, có thể là bởi vì do cồn, khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên nổi lên một tia ửng đỏ, hốc mắt hiện lên một chút hồng. Nàng một bả đoạt lại cái ly Mộ Kiệt lấy đi.

“Ngươi làm gì mà không cho ta uống, ngươi là người nào! Ngươi dựa vào cái gì quản ta!”

Mộ Kiệt tâm run lên, giống như là bị người hung hăng nhéo một phát. Nàng thấy hốc mắt Tiêu Nhược Thiên có chút hồng, yên lặng rời đi. . . Tiêu Nhược Thiên không thấy được bóng lưng cô đơn của Mộ Kiệt, không thấy được ánh mắt ảm đạm của Mộ Kiệt. Vẫn tiếp tục uống rượu.

“Sao lại một người uống rượu giải sầu?”

Tiêu Nhược Thiên hốt hoảng nhìn trước mắt, Hoa tỷ!? “Hoa tỷ, sao ngươi lại tới đây?” Hoa tỷ nghe xong lông mi nhảy lên, nàng túm lấy lỗ tai Tiêu Nhược Thiên nói: “Cái gì mà sao ta lại tới đây? Ta không thể tới sao? Ngược lại là ngươi, ngươi vừa rồi là thái độ gì? Ngươi không phải rất yêu nàng sao? Như thế nào vô duyên vô cớ nạt nộ người ta?” Hoa tỷ vừa rồi thấy tất cả, kể cả thái độ của Tiêu Nhược Thiên đối với Mộ Kiệt.

“Thái độ ta cái gì? Ta làm gì?” Hoa tỷ lắc đầu, xem cái tên đầu heo này, ngay cả bản thân mình chọc giận lão bà cũng không biết, đúng là không có tiền đồ!

“Hoa tỷ. . . Người kia trở về rồi.”

“Cái gì? Ai trở về?” Hoa tỷ bị Tiêu Nhược Thiên bỗng nhiên nói một câu không sao hiểu được.

234

“Nữ nhân kia, nàng đã trở về!” Hoa tỷ nghe được rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức một bộ bừng tỉnh đại ngộ. “Vậy ngươi quyết định làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ? Ta hỏi nàng, vì cái gì lúc ấy phản bội ta, buông tha cho tình yêu của ta, lại cùng một nam nhân không quen không biết kết hôn!”

“Ngươi hỏi thì sao? Ngươi chẳng lẽ còn yêu nàng sao? Nàng đã kết hôn rồi, đã có chồng, cũng rất có thể đã có con, nàng còn có một gia đình thuộc về nàng. Hơn nữa ngươi không được quên, ngươi không phải có Mộ Kiệt sao? Thái độ vừa rồi của ngươi đối với nàng thật không tốt.” Tiêu Nhược Thiên nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, lại nghĩ đến bộ dáng cô đơn của Mộ Kiệt, tâm cũng theo đó mà co rút đau đớn. Không phải đã nói muốn chăm sóc tốt nữ nhân này sao? Tại sao lại để cho nàng thương tâm?

Hiện tại mời Mộ tiểu thư, cùng Thẩm tiểu thư lên cắt băng khánh thành triển lãm tranh cùng phát biểu đôi lời! Tiêu Nhược Thiên nhìn nữ nhân gầy yếu kia, trên mặt vẫn không có chút biểu lộ gì, nhưng là trong đáy mắt tràn ngập ưu thương. Nhớ tới lời nói vô liêm sỉ kia, Tiêu Nhược Thiên thật sự rất muốn xông tới ôm lấy ôm lấy nữ nhân kia, nói cho nàng biết vừa rồi chỉ là nhất thời nói nhảm.

Mộ Kiệt lẳng lặng đi lên trước, trong đầu không ngừng tái hiện lại hình ảnh lời nói vừa rồi của Tiêu Nhược Thiên. Ngươi là ai! Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Dựa vào cái gì. . .

Dựa vào cái gì. . . Mộ Kiệt muốn cười, đúng vậy a, dựa vào cái gì? Lúc Tiêu Nhược Thiên hỏi mình, chính mình rõ ràng đáp không được. Mộ Kiệt sững sờ đứng trên đài, nàng không nói, một chữ cũng không nói, chỉ là ngơ ngác nhìn về phía trước. Người ở dưới đài đều không rõ ràng cho lắm, đều nghe nói người làm nghệ thuật đều có chút cổ quái, nhưng cái quái này cũng quá quái a? Người này làm sao mà lại đứng trên đài ngẩn người? Người MC thấy không khí dần trở nên xấu hổ, đành phải lướt qua Mộ Kiệt, trực tiếp mời Thẩm Diệp Mân lên tiếng.

Thẩm Diệp Mân thấy Mộ Kiệt thất thường, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường. Nhưng tại mắt người khác, đó là một nụ cười ôn nhu. “Điều đầu tiên, ta tài trợ buổi triển lãm này, là vì ta rất yêu thích các bức vẽ của Mộ tiểu thư. Mộ tiểu thư còn trẻ như vậy đã có địa vị cao như thế, thật sự làm cho người khác rất kính nể. Ta cũng là một fan hâm mộ của Mộ tiểu thư, trong nhà sưu tầm rất nhiều tranh của nàng. Mọi người đều biết hiện tại có rất nhiều hoạ sĩ hữu danh vô thực, chỉ là mượn một ít tiếng tăm, tìm một họa sĩ khác vẽ rồi

235

nói là mình vẽ. Nhưng là Mộ tiểu thư lại dựa vào tài năng cùng kỹ thuật cao siêu vẽ để đạt được thành công, thận là đáng cho người khác học tập.”

Lời này vừa nói ra, dưới đài liền xôn xao, đây là chuyện gì xảy ra? Nhà tài trợ triển lãm tranh lại nói ra cái chuyện thay người vẽ cấm kỵ này? Đây không phải là tại trước mặt mọi người làm mất mặt họa sĩ sao? Đến đây không phải là ông chủ thì cũng là nhà từ thiện, cũng đã nghe qua rất nhiều chuyện như thế này, nhưng lại không nghĩ có thể nói trước mặt nhiều người thế này. Do đó cũng đưa tới suy nghĩ sâu xa, nữ họa sĩ tính cách quái gở từ ngoại quốc trở về này, lại còn trẻ như vậy, những bức tranh kia là nàng vẽ thật sao? Nói không chừng là tìm người vẽ thay a! Nghe nói nhà nàng rất có thế lực. . .

Diệp Nhiễm nghe xong lời nói của Thẩm Diệp Mân, mặt sớm đã đen hơn phân nửa, nàng trong đám người tìm Tiêu Nhược Thiên, nhưng lại ngay cả thân ảnh cũng không thấy. Tiêu Nhược Thiên đứng tại một nơi hẻo lánh gắt gao nắm chặt nắm đấm, đến đồ ngốc nghe cũng biết những lời nói này có ý gì. Ngoài miệng nói tin tưởng Mộ Kiệt không phải loại người này, nhưng không phải là chiếu rọi hiềm nghi Mộ Kiệt có phương diện này. Tiêu Nhược Thiên không biết vì cái gì Thẩm Diệp Mân lại nói như vậy, nàng cảm giác Thẩm Diệp Mân lần này trở về vừa không thay đổi, lại vừa thay đổi. Tất cả người dưới đài đều nhìn Mộ Kiệt, muốn biết họa sĩ quái dị này sẽ có phản ứng như thế nào.

Mộ Kiệt căn bản không quan tâm lời nói của Thẩm Diệp Mân như thế nào, nàng biết rõ Thẩm Diệp Mân tại sao lại nhắm vào nàng. Thẩm Diệp Mân có thể là bạn gái trước kia của Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt biết rõ Tiêu Nhược Thiên trước kia sinh hoạt rất phóng túng, thường xuyên tại quán bar thấy được bạn gái trước kia của Tiêu Nhược Thiên.

Điểm chung duy nhất là ai cũng xinh đẹp, Tiêu Nhược Thiên mỗi lần đều rất khẩn trương đem các nàng đuổi đi, sợ mình mất hứng. Kỳ thật Mộ Kiệt một điểm đều không để ý quá khứ của Tiêu Nhược Thiên, vì dù sao cũng đã là quá khứ, hơn nữa Mộ Kiệt nhìn ra được, Tiêu Nhược Thiên căn bản là không thích những nữ nhân kia. Nhưng là. . . Nàng. . . Mộ Kiệt nhìn Thẩm Diệp Mân, người này có thể làm thay đổi cảm xúc của Tiêu Nhược Thiên, trực giác của nữ nhân nói cho Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên đối với nàng hẳn không phải là chơi đùa.

Về phần Mộ Kiệt không nói một lời, lòng nghi ngờ của người dưới đài quá nặng rồi, nhưng là hiện tại không nên ầm ĩ, đều biến một đám người biến thành đà điểu, chờ đợi buổi triển lãm tranh bắt đầu. Mộ Kiệt cùng Thẩm Diệp Mân cắt bỏ băng rôn, Mộ Kiệt

236

một mình đi xuống đài, Thẩm Diệp Mân vẻ mặt vui vẻ đi theo nàng. Chợt thấy trên mặt Mộ Kiệt có một điểm đỏ, Tiêu Nhược Thiên cùng Diệp Nhiễm dưới đài nhìn thấy. Tiêu Nhược Thiên thấy hét to không tốt, nàng bội vàng hướng Mộ Kiệt phóng đi, nhưng là đã không còn kịp rồi. “Phanh” một tiếng, Tiêu Nhược Thiên thậm chí có thể cảm thấy được cái âm thanh xé gió kia. “A. . .!” Thẩm Diệp Mân kêu rên một tiếng, chỉ thấy nàng nằm sấp trên người Mộ Kiệt, mà cánh tay của nàng chính là đang hộ trên đầu Mộ Kiệt. Cái viên đạn được bắn ra kia, cứ như vậy mà được cánh tay của Thẩm Diệp Mân ngăn cản, máu tươi nhuộm đỏ cả tấm thảm màu vàng nhạt. Đám người qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhìn cánh tay bị thương của Thẩm Diệp Mân, lập tức loạn cả một đoàn, tất cả đều chạy ra bên ngoài.

Tiêu Nhược Thiên tranh thủ thời gian chạy tới nâng Mộ Kiệt dậy , mà Mộ Kiệt giờ phút này hiển nhiên vẫn chưa biết được tình hình, cả người vẫn còn đang ngây ngẩn. Tiêu Nhược Thiên đem Mộ Kiệt ôm vào trong ngực, liều mạng ôm nàng. “Ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không, ngươi làm ta sợ muốn chết ngươi có biết hay không?” Tiêu Nhược Thiên lớn tiếng hô hào, mơ hồ lại dẫn theo một chút nức nở.

Mộ Kiệt nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Tiêu Nhược Thiên, cùng ánh mắt lo lắng, chỉ cảm thấy hết thảy đều không trọng yếu. Chỉ vì cái nhìn này, nàng chết thì có làm sao? Mộ Kiệt hồi trở lại ôm lấy Tiêu Nhược Thiên, dùng tay trấn an sau lưng nàng. “Ta không sao. . . thật sự không có việc gì.”

Tiêu Nhược Thiên dùng nắm đấm đấm vào người Mộ Kiệt. “Ngươi thật là đồ đần, ta vừa rồi chỉ là nhất thời nói nhảm mà thôi, ngươi vì cái gì mà để ý như vậy. Ngươi là người ta yêu nhất, ngươi mặc kệ ta thì ai còn quản ta! Về sau không cho phép lại thương tâm khổ sở, cho dù vì ta cũng không thể!”

Thẩm Diệp Mân bụm lấy miệng vết thương nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, trên mặt vẫn nụ cười ôn như. Không ai thấy được trong ánh mắt nàng mang theo sát khí, cùng tay nhanh siết chặt. . .

Diệp Nhiễm đẩy đám người ra, chạy tới, đồng thời còn có Hoa tỷ. Diệp Nhiễm nhìn hai người đang ôm chặt nhau, tâm liền đau nhức. “Hai người các ngươi đợi một lát hãy ôm, bây giờ thì nhanh đi tìm chỗ trốn đi, ta nghi ngờ bên ngoài có súng bắn tỉa, nhanh lên.” Diệp Nhiễm nâng Thẩm Diệp Mân dậy, Hoa tỷ cũng ở bên hỗ trợ. Diệp Nhiễm trước đây chưa từng gặp qua Hoa tỷ, lúc này, đối với một người đột nhiên xuất hiện vẫn không

237

buông cảnh giác. “Ngươi là?” Diệp Nhiễm hỏi. “Ta tên Nhiếp Hoa, là bạn của Tiêu Nhược Thiên, ngươi có thể yên tâm.” Diệp Nhiễm nhìn nữ nhân này, tóc đỏ quăn dài, lông mi cong. Đôi mắt dài nhỏ, vũ mị nói không nên lời. Giơ tay nhấc chân, cùng tràn đầy hấp dẫn. Nếu nữ nhân này sinh ở thời cổ đại, nhất định là yêu tinh hại quốc.

Hoa tỷ đối với ánh mắt của Diệp Nhiễm không chút nào để ý, hai người nâng Thẩm Diệp Mân bị thương dậy trốn ở góc phòng. Đại sảnh đã loạn cả một đoàn, Mộ Kiệt các nàng không dám đi ra, trời có biết bên ngoài còn có mai phục gì nữa?

Chương 47 – Nghi vấn

Thẩm Diệp Mân bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt trở nên tái nhợt, nhất định phải lập tức đưa đi bệnh viện. Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ dáng yếu ớt của Thẩm Diệp Mân, nói không đau là giả, nhưng là, đối với nữ nhân này bất quá là áy náy cùng cảm kích mà thôi. Tuy những lời nói vừa rồi của Thẩm Diệp Mân, rõ ràng là bôi nhọ Mộ Kiệt, nhưng vẫn là vào thời khắc mấu chốt cứu được nàng. Tiêu Nhược Thiên không thể nghĩ tới, nếu như Thẩm Diệp Mân không có đỡ giùm Mộ Kiệt một phát súng, thì Mộ Kiệt sẽ như thế nào. Con người luôn ích kỷ, nhất là đối với tình yêu. Tiêu Nhược Thiên hiện tại yêu Mộ Kiệt, cho nên nàng sẽ không để ý Thẩm Diệp Mân có hay không bị thương, nàng chỉ quan tâm là Mộ Kiệt có sao không. Nếu như lúc ấy Thẩm Diệp Mân cứu được không cứu được không Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên rất có thể sẽ hận Thẩm Diệp Mân, hận nàng thấy chết mà không cứu, nhưng là, Thẩm Diệp Mân đã cứu được Mộ Kiệt. Tại thời khắc này, Tiêu Nhược Thiên không còn cảm thấy hận Thẩm Diệp Mân nữa. Dù sao, nàng cũng có nổi khổ tâm riêng của mình a, nếu như không phải là nàng rời đi, mình như thế nào lại có thể cùng Mộ Kiệt yêu nhau. . .

Bên ngoài bụi cỏ bị gió thổi sào sạt, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được trong bụi cỏ có hai nữ nhân. Một trong hai người có một mái tóc trắng bạc dài, đôi đồng tử tím, cho dù hiện tại đêm tối, cũng lộ ra vẻ hết sức yêu mị. Mà một nữ nhân khác thì đang nằm trên lưng nữ nhân tóc bạc. Khuôn mặt non nớt, làm cho người ta không đoán ra tuổi. Hai người kia chính là Bạch Phong cùng Lam Vũ của “Giản”. “Phong, tìm được rồi à?” Lam Vũ ngáp hỏi.

“Ân. . . tổng cộng có hai tay súng bắn tỉa, một tại phía trước kia, khoảng 100 mét, một tên khác ở hướng đông tây 45 độ, khoảng cách 180 mét.

238

“Nha. . . vậy làm sao bây giờ?”

“Sát!”

Lam Vũ không sao cả nhún nhún vai, tựa hồ như hai nàng không phải đang thảo luận cái vấn đề cướp đi mạng người vậy, mà là nói hôm nay ăn gì. Từ trong bụi cỏ lấy la một cây súng ngắm. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì sẽ mấy ai tin được cái khuôn mặt trẻ thơ này lại là một trong ngũ đại sát thủ của “Giản” ?

“B–A–N–G…GG” hai tiếng, hai gã bắn tỉa bên ngoài, đã đều bị Lam Vũ bắn chết. Hai người kia thậm chí còn chưa biết được hung thủ đang ở nơi nào, thì đã bị cướp đi tánh mạng. Đều nói chiến trường là vô tình, hai người kia thậm chí còn chưa kịp phát ra một âm thanh nào, đều đã mất mạng tại chỗ. Không có người hảo hảo an táng bọn hắn, càng không có người thờ cúng bọn hắn, người nhà của bọn hắn cũng không biết. Chiến trường hiện đại so với sa trường cổ đại nào khác nhau đây? Chết là rất đáng sợ, cho nên chúng ta nên hảo hảo mà sống. Cái câu nói này, thật sự là nói cho tất cả mọi người.

“Phong, xong chưa?”

“Ân. . .đi thôi, chuyện còn lại để cho Hồng Mị các nàng giải quyết là tốt rồi.” Bạch Phong nói xong muốn đứng dậy, lại bị Lam Vũ trên người gắt gao đè ép xuống dưới. “Tiểu Vũ?” Bạch Phong khó hiểu hỏi.

“Phong, lưng của ngươi thật thoải mái” Lam Vũ nói xong liền dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Bạch Phong. Bây giờ là mùa hè, nên ăn mặc ít. Bạch Phong chỉ mặc một cái áo T–shirt ngắn tay, Lam Vũ thậm chí có thể chạm đến được cái nút thắt nội y của Bạch Phong.

“BA~” một tiếng, nội y của Bạch Phong đã bị cánh tay luồn vào áo của Lam Vũ cởi bỏ. “Tiểu Vũ!” Bạch Phong kinh hoảng mà hô hào, không ngừng giãy dụa, lại không hất Lam Vũ xuống được. Có lẽ, chỉ có lúc đối mặt với Lam Vũ, Bạch Phong mới có thể không biết làm sao như vậy.

“Phong Phong không nên cử động, ta sẽ giúp ngươi thoải mái. . . ” Một tay Lam Vũ đã tiếng xuống dưới, còn tay kia cũng là chạm vào ngực Bạch Phong.

“Tiểu Vũ. . .đừng. . . ở chỗ này . . a. . .”

( cảnh H xin dừng ở đây, xin mời bà con cô bác tự tưởng tượng đi hen! Còn không thì chờ tới phiên ngoại hén !)

239

Trong hội trường khi nghe được tiếng súng bên ngoài, cũng đã sớm chạy loạn cả một đoàn. Những người này, đều là những nhân vật có danh tính uy lực trong xã hội, bọn hắn để ý tiền, nhưng là càng để ý tánh mạng mình. Bất kể là đại minh tinh ngày thường xinh đẹp, hay là những nhà từ thiện đáng kính, hoặc là các chủ các công ty nổi danh. Tất cả đều bận rộn gọi vệ sĩ, gọi cảnh sát, nhưng tất cả đều không nhận được hồi âm. Thời gian dần qua, bọn hắn có người còn thậm chí bắt đầu lập di chúc. Mộ Kiệt sớm đã nghĩ đến điểm này, Mộ Thiên âm mưu lâu như vậy, thì như thế nào sẽ để cảnh sát đến quấy rầy? Rất có thể đã sớm gọi người làm chặn tín hiệu, để cho cảnh sát không có cách nào giúp được.

Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy máu Thẩm Diệp Mân chảy 1 lúc càng nhiều, người cũng dần dần lâm vào trạng thái hôn mê. Nàng không khỏi bối rối, nhẹ nhàng đi đến trước cầm chặt tay Thẩm Diệp Mân.

“Diệp Mân. . . ngươi ổn không? Hiện tại có gắng một chút, ta lập tức sẽ đưa ngươi đi bệnh viện.”

Nghe được cái âm thanh quen thuộc, ngữ khí ân cần. Quả nhiên Thiên Thiên vẫn là quan tâm tới mình, nàng sẽ không để mình chết ở đây phải không? Thẩm Diệp Mân miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Tiêu Nhược Thiên cười cười.

“Ta không sao. . .” Nói xong liền ngủ lại. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên nắm tay Thẩm Diệp Mân, trong nội tâm liền trở nên khó chịu. Mộ Kiệt chính là một nữ nhân bình thường, cho dù nàng đã giết qua rất nhiều người, cho dù nàng có huyết hải thâm thù, dù cho nàng cũng không phải là một nữ nhân bình thường. Nhưng nhìn thấy người mình yêu cầm chặt tay người khác, thì làm sao nội tâm có thể tốt đây?

Mộ Kiệt không biết Thẩm Diệp Mân tại sao phải lại cứu mình, theo từ lúc mới cùng nàng gặp mặt, mãi cho đến Thẩm Diệp Mân lên đài phát biểu. Rất rõ ràng, nữ nhân này không thích mình, hơn nữa còn có tình cũ với Tiêu Nhược Thiên. Vậy tại sao lại cứu mình?

Mình chết không phải rất hợp với tâm ý của sao? Mộ Kiệt nhìn một bên mặt xinh đẹp của Tiêu Nhược Thiên, hay là vì nàng . . .?

“Này, mấy người các ngươi đang làm gì thế? Cứ như vậy ở chỗ này chờ chết sao?” Mộ Kiệt các nàng nhìn xem người đang đến. Đúng là người của “Giản”. Mà người nói

chính là Tử Kỳ. Đi theo sau còn có hai người, và dĩ nhiên hai người kia chính là Hồng Mị cùng Hắc Khôi. Tiêu Nhược Thiên thấy Tử Kỳ thoáng một cái mặt liền đen lại. Tiêu

240

Nhược Thiên là người nào? Có cừu oán tất báo, huống chi nữ nhân tên gọi Tử Kỳ này thiếu chút nữa lấy đi mạng của mình, Tiêu Nhược Thiên không biết các nàng đến đây có mục đích gì, nếu như là địch nhân, đây không thể nghi ngờ là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Thân thủ ba người này đều hơn mình, hơn nữa lần trước bọn hắn tựa hồ không dùng hết sức. Nếu như lần này lại đánh nhau, hơn nữa bên ngoài còn có tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp đâu đó, cùng sát thủ mai phục ở đại sảnh. . .

“Các ngươi tới làm gì?” Tiêu Nhược Thiên tiến lên một bước, đem Mộ Kiệt hộ tại sau lưng. Mộ Kiệt nhìn thấy động tác của Tiêu Nhược Thiên, trong tâm có một tia cảm động. Mình trước giờ vẫn luôn là một mìn chiến đấu, chưa từng có người quý trọng qua. Mà nữ nhân này, luôn trong thời điểm nguy hiểm bảo vệ mình, lại không chút nào thèm quan tâm đến an nguy của bản thân. Mộ Kiệt vỗ bả vai Tiêu Nhược Thiên, ra hiệu nàng không nên lo lắng.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .